Anh Sẽ Hiện
Anh sẽ hiện
Ồ anh sẽ hiện
Cả rừng cây không ai lên tiếng
Bóng tối tràn
Vũ trụ tan hoang
Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến
Kiến lửa ngày xưa đốt mộng mơ
Nằm nghe con ngựa nhảy qua bờ
Em về bên ấy quên đi nhé
Anh chẳng bao giờ biết đến thơ
Một hàng áo trắng phất trong sương
Vũ trụ chiều nay sao quá buồn.
Tôi đắp kín mền trên gác lạnh
Nghe mùa xuân dậy ở đông phương
Đông phương xanh lửa dậy tung hoành
Đông phương vàng dẫy chết chim oanh
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên anh
Đời anh buồn trần gian đi chợ
Mặt anh buồn như chim không thở
Cả sông này cả đời này nứt vỡ rừng thơ
Rừng thơ hiện
Đông phương im tiếng
Anh về rồi
Mây mọc bên hiên
Ồ em ơi trời đất chìm rồi
Đông phương lặn
Bướm ngày tan biến.
Mùa Xuân Bay Thành Khói
Mùa Xuân bay thành khói
Tôi ca hát một mình
Suốt đời không biết nói
Nước chảy tràn con kinh
Quá khứ bay lên trời
Biến thành cánh chim non
Tôi quì hôn lá mới
Đau khổ trắng linh hồn
Hư vô đổ ra khơi
Kỷ niệm trôi qua cầu
Bãi chiều không người tới
Tình nhỏ quên từ lâu
Xuân bay trắng núi đồi
Tôi nằm ngủ mơ chim
Bỗng hét lên trong tối
Ngồi dậy thức trắng đêm
Trời cuối năm gác trọ
Đèn tắt suốt đêm dài
Con chim mười năm đó
Bay về đậu nơi đây
Hơi thở giết thời gian
Bướm nằm chết thang lầu
Tiếng chim ru ngày tháng
Máu chảy về sông sâu
Suốt đời không biết nói
Tôi ngồi thức một mình
Đốt thuốc lên nhìn khói
Đêm vọng về vô minh.
Mười Năm Gió Thổi
Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc ngủ
Bông trời bay trắng cả rừng cây
Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông
Gió thổi đồi thu qua đồi thông
Mưa hạ ly hương nước ngược dòng
Tôi đau trong tiếng gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở cửa đông.
Hố Thẳm Ra Đời
Tôi đi vừng đông sắp chìm
Trời âm u trên thung lũng khô
Trời nhiều mây chim bay không nổi
Tôi đi dưới kia sụp đổ
Núi Cấm nổ tung
Tôi ra đời
Dòng Cửu Long chảy từ Tây Tạng
Tôi về tôi hiện
Đèn tắt mặt trời
Gió tắt mặt trăng
Con chim lạ
Kêu lên tiếng người
Hố thẳm ra đời
Tôi bay trên biển.
Cô Đơn Về Trắng Sương Rừng
Cô đơn về trắng sương rừng
Anh nghe tiếng hát hoang đường nửa đêm
Khuya buồn tủi nhục môi em
Mưa run lặng lẽ trên thềm bơ vơ
Tiếng em vàng xuống đôi bờ
Hoang vu anh đứng đợi chờ chim kêu
Tay gầy ôm chặt tình yêu
Anh về phố gục những chiều hư vô
Đời đi trên những nấm mồ
Đau thương em hát cơ hồ khăn tang
Phố chiều tôi bước lang thang
Như con sông nhỏ mơ màng biển xanh
Nửa đêm khói đốt đời anh
Yêu em câm lặng như cành thu đông
Đời em như một dòng sông
Đôi bờ anh đứng giữa lòng hoa niên
Mưa chiều nước chảy triền miên
Một con chim dại lạc miền hoang lương
Về đâu thương những con đường
Lê thê phố cũ nghe buồn hè xưa.
Buổi Chiều Mưa Đụng Vào Tim
Buổi chiều mưa đụng vào tim
Buổi chiều mưa đụng vào máu
Đèn đường đổ xuống nước xanh
Tím đen vàng trắng
Xin hét lên rừng u minh đầu đông
Tử hình trong ngục
Nhốt vào trong ngục
Suốt đời trong ngục
Khói nước lửa núi
Nhóm lửa đầu thu
Xin đừng nói nữa.
Xanh màu lá chuối
Xanh màu lá me non
Xanh màu nhà thương
Ngồi đi trong thành phố
Hoa trắng không còn nữa
Con chó đứng nhìn
Xe lửa mỗi ngày
Một chùm hoa trắng rụng
Một hai bông rất nhỏ
Một bông trắng rất nhỏ
Buổi chiều ích kỹ
Một con đường rất dài
Những cây trắc bá
Chùi đầu lên nghĩa địa
Một người họa sĩ thất tình
Cả nhân loại thất tình.
Nói đi thật nhiều
Khoai tây, lang thang
Ngược dòng những vũ trụ
Anh nói gì tôi không nghe
Xuống phố và lên phố
Đi qua hai nghĩa địa
Cây trắc bá chôn vùi
Con chó nhà ga.
Chiều Trong Quán Cà Phê
Cây viết đã hết mực
Bình minh chìm trong tách cà phê
Em hãy uống sữa
Chúng tôi sẽ đi vào lúc mười hai giờ trưa
Giờ mặt trời đi xuống
Mấy giờ xe lửa chạy
Em là gái của tám phương trời
Anh là trai của vô phương mù mịt
Chỉ còn tách cà phê
Chỉ còn sự trung thành của tách cà phê
Với dòng nước đen của đời anh
Rồi vũ trụ sẽ tan tành như khói thuốc
Anh sẽ hiện về
Trong từng phím nhạc em đàn đêm lạnh
Em đã đi
Anh không đến đâu
Chỗ hẹn vắng người
Trời mưa trong đáy giếng đầu đông
Chiều nay
Tôi buồn như gió lạ
Thổi về trên mái rạ
Đêm khuya.
Em Đi Nhè Nhẹ Như Rong Rêu
Em đi nhè nhẹ như rong rêu
Hoài mong sây trái thổi hiu hiu
Nóc nhà bên phố con sông ngủ
Em chở đi đâu những mộng chiều
Bây giờ em vẫn còn thương nhớ
Hay đã quên rồi cỏ mọc xanh
Đời xưa em nói nghe như thở
Tóc anh dài em sẽ cắt nghe anh
Em sẽ cắt cho tóc anh thật đẹp
Rối cuộn bồng bềnh như khóm cây xanh
Và tóc em nguyện là mây khép nép
Lượn theo anh như chim bấu đầu cành
Tóc anh bây giờ dài như đạo sĩ
Nhắm mắt ngồi yên hang động cô hồn
Nghe chim nhảy trên cành lí nhí
Đạo sĩ cười hiu quạnh với hoàng hôn.
Ba Mươi Đông Tròn
Ba mươi đông tròn
Đàn vỡ đầu non
Sấm ký trôi sông
Mấy đời ngủ muộn
Em đàn anh đứng
Nước chảy không ngừng
Bàn tay nổi gió
Sầu thổi ngang lưng
Hố thẳm lui dần
Chỉ còn địa chấn
Mây ru trên phím
Xuân đã đến gần
Tình anh lồng lộng
Chim bay rợp đồng
Đàn trắng căng buồm
Thấp thoáng bên sông
Một con sông dài
Sông Hoài sông Hoài
Chảy mãi chảy mãi
Tình đỏ đêm nay
Anh ngồi chờ đợi
Mùa xuân đã tới
Đàn vỡ ô hay
Sao nhảy trên trời.
Gió Bay Lên Đồi
Gió bay bưởi rưởi lên sườn đồi
Mưa đã tạnh
Bình minh đã leo lên đỉnh thiên
Một cánh cửa bật mở
Sống và chết
Một chiếc cầu bắc qua sông
Mấy triệu năm rồi
Tôi đã hóa thân
Tôi đã trôi qua
Mấy tỷ nhịp cầu
Tôi là hạt bụi
Là hoa dâm bụt
Là điếu thuốc lá
Là khói bay
Là diêm quẹt
Tôi chỉ là một chữ tôi vô nghĩa
Tôi là thiên đàng là địa ngục là thơ mộng là tàn bạo là đôi mắt khép lại của cái chết
Là cuộc đời.
Nhớ Em Sao Quá Nhớ
Nhớ Em sao quá nhớ
Xin nằm xuống tôn thờ
Như tín đồ cổ đạo
Nằm phủ đất đợi chờ
Đấng Vô Vi sắp ngự
Em đừng buồn gì hết
Anh nằm xuống ngất ngư
Nghe chuông đổ đêm Tết
Nuối tiếc đã quá nhiều
Em hãy rữa tội anh
Hãy im lặng cô liêu
Và khoan dung thần thánh
Em đừng buồn gì hết
Đất đã nở hoa cà
Áo em không dấu vết
Trời tím rợp phù sa
Hãy lắng nghe anh ca
Bài ru say lá mạ
Ca tụng má em hồng
Chim non đang tỉa lá.
Đêm Tối Nào Ru Em
Đêm tối nào ru mái tóc em
Mộng gì lạ thế quá êm đềm
Em nằm thở nhẹ như bươm bướm
Hai má thơm hồng lại nóng thêm
Anh ngủ dịu hiền trong giấc mơ
Rồi em vờ ngủ rất thờ ơ
Chờ khuya em khẽ bàn tay mộng
Choàng nhẹ vai anh bao phím tơ
Anh vụt cười to động đóa hồng
Dịu dàng em rắc giữa hương nồng
Anh chồi chỗm dậy như sư tử
Vồ chụp bướm ngàn lúc rạng đông
Buổi tiễn em đi tận cửa ga
Anh bước theo em sư tử già
Dặn dò em nhớ về bên nớ
Đừng để bướm bay lộn mái nhà
Bướm bay rồi thú dữ ở đâu
Hồn anh gầm thét dưới con tầu
Trở về ngủ muộn trên lầu vắng
Bỗng thấy em về trong đêm sâu
Tuyết trắng bây giờ không thấy bay
Mùa đông đi nhẹ dưới chân giày
Anh nằm mớ tưởng em về lại
Đặt nhẹ mây trời trên cánh tay
Con bướm xoay mòng bay đi đâu
Mùa đông ôm nhau trên thang cầu
Em ngồi anh hát cười vang xóm
Bồ câu đập cánh bên kia lầu
Một con trăng lạ đậu trên đầu
Anh hôn em buồn như cô dâu
Tối xưa hai đứa ôm nhau ngủ
Một kẻ đắm tàu nơi sông sâu.